Nhật ký pick up trong bar 06.10.2013

Cũng giống như mọi câu chuyện tình khác, khi hai người bắt được nhau giữa một đám đông hoàn toàn xa lạ. Câu chuyện của tôi mở đầu bằng một buổi tối chủ nhật nhàm chán. Sau khi quyết định sẽ lấp đầy nó bằng rượu và nhạc, tôi và anh bạn mình đến quán bar quen thuộc của chúng tôi tại Mã Mây. Và mọi chuyện bắt đầu như vậy.

 

Em, không phải là một đứa con gái quá xinh đẹp và có một thân hình cực kì nóng bỏng. Nếu so sánh với cái chuẩn mực khuôn mặt của các “hot girl” đang nhan nhản trong xã hội hiện giờ, thì rõ ràng em chỉ có một nhan sắc trung bình. Nhưng có một cái gì đấy ở người con gái này làm cô ta thực sự nổi bật. Trong cái không khí có phần ảm đạm và nhạt nhoà của quán bar, giữa hàng tá đứa con gái xinh đẹp trong bar đang đứng nhún nhẩy theo điệu nhạc thì em lại là người nhận được sự chú ý từ gần như tất cả những thằng con trai xung quanh, và tôi không phải là một ngoại lệ. Cái mà bây giờ tôi mới nhận ra thứ ma lực thu hút mọi người chính là từ sự tự nhiên vốn có của em. Giống như bản năng của một con cái hấp dẫn, em toả ra một mùi hương để thu hút tất cả những con đực xung quanh mà có lẽ đến chính bản thân em còn không nhận ra điều ấy. Em cũng ở đó hoà theo tiếng nhạc nhưng hoàn toàn khác biệt với điệu nhảy của hàng chục người, không quá sexy, không quá lố bịch, mà bằng một sự tự nhiên, thoải mái vô cùng.

Tôi bắt gặp ánh mắt của em khi vừa tìm được chỗ đứng cùng với 2 li gin & tonic. Chúng tôi nhìn nhau và em nhoẻn miệng cười tươi. Tôi biết em lúc đó không thực sự chú ý tới tôi vì đơn giản cái làm em cười không phải tôi, mà là âm nhạc và con người xung quanh, chính bầu không khí đang được em khuấy động kia làm em tự cảm thấy hài lòng với chính bản thân mình và sẵn sàng tặng cho bất kì ai nụ cười của mình. Tuy vậy, giống như bất kì một nhân vật nam chính nào trong một tiểu thuyết sến súa, khi quyết định được đâu sẽ là nhân vật nữ chính cho câu chuyện, tôi không do dự đưa tay về phía cô ấy để phá bỏ bức tường đang ở giữa chúng tôi – 2 người hoàn toàn xa lạ:

 

“Đưa tay cho anh”

 

Tôi cầm lấy tay em xoay em một vòng rồi quàng tay em qua người mình. Em có vẻ ngại ngùng vì hơi bất ngờ với hành động của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Cái tôi muốn bây giờ là được nhảy cùng cô gái này, và tôi biết nếu như dừng lại ngay lúc đấy chỉ vì em chưa sẵn sàng thì sẽ là một sai lầm rất lớn. Tôi bỏ tay cô ấy ra khỏi người mình và nhảy cùng em tự nhiên hết sức có thể. Em mỉm cười đáp lại và vui vẻ nhảy cùng tôi. Chúng tôi kéo nhau lên bục ở ngay chính giữa bar và cùng nhảy trong tiếng nhạc và tiếng hô của mọi người. Đến khi nhớ lại tôi cũng không rõ mình đã nhảy thế nào, chỉ biết rằng rượu có ích rất lớn trong việc làm cho cái âm thanh chán ngắt và chát chúa kia trở nên thực sự dễ nghe. Cứ thế, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, mãi cho đến khi quán bar đột ngột dừng nhạc và đóng cửa.

 

Tưởng chừng như đấy là lúc kết thúc buổi tối hôm nay, tôi bước về phía anh bạn của mình đợi để cùng về. Em bước đến phía sau tôi và cất tiếng lần đầu tiên:

 

“Này, Anh có muốn đi cùng lên Taboo với 2 chị em em không?”

 

“Định âm mưu làm gì anh tiếp đây”

 

“Haha, Em với em gái đang muốn đi tiếp, nhưng vì chỉ có mỗi 2 chị em nên cũng ngại”

 

 

Tôi quay sang hỏi anh bạn mình, và thống nhất đồng ý tiếp tục cuộc vui. Vì đi xe máy nên tôi dắt em ra phía ngoài, gọi 1 chiếc taxi và hẹn gặp lại em sau ở trước cửa.

 

“Đưa số điện thoại đây cho anh” “09………..”

 

Tôi bấm số rồi quay sang chỉ tay vào em và làm một khuôn mặt khó hiểu

 

“Và em tên là Lan Anh”

 

“Em thực sự là một cô gái rất thông minh đấy, em biết không”

 

Chúng tôi theo sau đến điểm thứ 2 là Taboo. Tôi gọi cho em rồi cùng bạn đến ngồi bên cạnh em phía bên ngoài taboo.

 

 

“Tại sao em không vào bên trong”

 

“Em vừa vào, nhưng bên trong vắng lắm, em không thích, nên ra ngoài này ngồi”

 

“Thế em gái em đâu”

 

“Nó vẫn đang ở trong đấy với bạn”

 

 

Ba chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau một thời gian khá lâu. Tôi được biết là em lớn tuổi hơn mình và cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Em kể cho chúng tôi nghe rất nhiều thứ, về công việc, về gia đình, và những suy nghĩ của bản thân. Nhưng đúng như cái tôi lo sợ, tôi bắt đầu không còn thích em như lúc trước nữa. Có rất nhiều cô gái mà khoảng thời gian tôi thích cô ta chỉ vỏn vẹn từ lúc nhìn thấy cô ta, cho đến lúc cô ta mở mồm và bắt đầu nói chuyện. Vì thế tôi sợ nếu em là một trong những cô gái như thế, thì coi như thời gian tôi quyết định dành cho em cả buổi tối nay là hoàn toàn không đáng.

 

Khi câu chuyện trở nên thân mật hơn cũng là lúc em bắt đầu trở nên buồn cười. Em kể cho chúng tôi nghe về những mối quan hệ đắt giá của mình, với những người mẫu, diễn viên nổi tiếng, một vài gã nào đấy mà tôi không biết cho đến những vụ trưởng, vụ phó trong chính phủ. Em kể về những công việc, những điều tự hào mà em đã làm; về gã người yêu giỏi giang của mình trong con mắt trầm trồ và thán phục của anh bạn tôi ngồi đối diện. Tôi cười và quay đi, chẳng thèm quan tâm đến cái câu chuyện vớ vẩn của em. Với tôi bây giờ em giống như một đứa trẻ con đang cố tự bao bọc xung quanh mình bằng những món đồ chơi đắt tiền để nhận được sự quan tâm, thán phục của những đứa trẻ khác; chỉ tiếc cho em tôi không phải là đứa có hứng thú với những món đồ chơi của em, cái tôi thật sự có hứng thú là bắt đứa trẻ này phải nghe lời mình.

 

“Anh có cảm giác như đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với xã hội vậy”

 

Tôi ngắt lời khi em đang nói về một nhóm người nào đấy.

 

“Sao ạ ?”

 

“Em thấy những việc như thế lạ lắm à ?”

 

“Không, em cũng gặp nhiều rồi, chỉ là em không thích thôi”

 

“Thế thì lần sau đừng có vơ đũa cả nắm như vậy”

 

Em hơi ngập ngừng trả lời tôi

 

“Em biết là có người này người kia, nhưng một lần như thế làm cho em có ác cảm, nên em mới nói thế”

 

Tôi đứng dậy vì đã quá mệt mỏi với câu chuyện trẻ con của em

 

“Em có muốn vào bên trong 1 lát không”

 

“Thôi, em vừa vào rồi, chán lắm, ngồi ngoài này cũng được”

 

Tôi nắm tay kéo cô ấy đứng dậy

 

“Em vào, nhưng anh thì chưa, nào vào cùng anh”

 

 

Đúng là không khí ở đây rất chán. Chỉ có chưa đến 30 người trong khi hầu hết tất đều tập trung ở những bàn ngồi xung quanh, Gần bục nhảy thì có vài nhóm thanh niên trẻ hơn đang đứng lắc lư theo tiếng nhạc mà tôi cho đó là loại nhạc điện tử chán nhất mà tôi từng được nghe, cùng với khuôn mặt không lấy gì làm vui vẻ cho lắm. Tôi ngán ngẩm nhìn quanh và dắt tay em lên tiếp tầng 2. Tôi rất muốn lên tiếp bên trên để xem có gì thì bị nhân viên giữ lại. This bar sucks!

 

“Thôi mình xuống kia nhảy cùng em gái em vậy”

 

“Hoặc là mình tìm cách lẻn vào khu vực dành cho Staff và khám phá xem bên trong ấy có gì”

 

“Thôi, em không vào đâu, mình xuống đi”

 

“Em đúng là một đứa nhạt nhẽo”

 

Chúng tôi xuống tầng 1 nhập vào với một vài người bạn ở đấy. Em tiếp tục nhảy cho đến khi đóng cửa, còn tôi chỉ đứng đấy nhìn em và cười.

 

“Anh không hiểu tại sao với cái nhạc và không khí như vậy mà vẫn có thể nhảy được”

 

“Em không quan trọng, miễn là em muốn nhảy và thấy vui là được”

 

“Đấy người ta gọi là tự kỉ em ạ”

 

“Kệ em”

 

Chúng tôi bước ra khỏi Taboo khi đã gần 2h sáng. Tất cả mọi người đều mệt mỏi, cộng thêm việc không có hứng thú mấy vào đứa trẻ con này nên tôi rủ bạn ra về.

 

Bạn biết đấy, dù một đứa trẻ có làm điều gì đi nữa để cho bạn không thích, thì vào một khoảnh khắc nào đấy bất chợt, khi bạn bắt gặp ánh mắt buồn bã của nó, thì mới biết hoá ra mình thương nó nhiều hơn là ghét. Cái khoảnh khắc đấy của tôi là lúc bắt gặp ánh mắt của em khi đang gọi điện thoại cho anh bạn trai hoàn hảo kia. Tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra giữa họ, cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng đó là lúc mà tôi nhận ra, đúng, em chỉ là một đứa trẻ, và như một bản năng, tôi muốn dang tay mình ra để che chở và bảo vệ cho cô gái này.

 

“Ngày hôm nay em là của anh”

 

Tôi bước tới nói với em khi em vừa kết thúc cuộc đối thoại và đang đứng một mình bên cạnh chiếc lan can đã cũ, nhìn ra phía mặt hồ lặng gió.

 

 

“Anh vừa nói gì?”

 

“Anh không cần biết ngày mai em đi đâu, làm gì, nhưng hôm nay, em là của anh”

 

Em quay sang nhìn tôi, không nói gì.

 

“Thế nào, bây giờ có dám tiếp tục đi theo anh nữa không”

 

“Em tưởng anh chuẩn bị về với bạn rồi ?”

 

Tôi mỉm cười lắc đầu

 

“Em sắp phải đi một thời gian, hôm nay là ngày cuối em ở Hà Nội, nên em rất muốn được đi chơi cho thoải mái đến sáng”

 

“Được, quyết định vậy đi”

 

Tôi trở lại nói chuyện với bạn mình. Vì công việc nên anh ấy không thể ở lại quá muộn, nên đi về trước. Tôi chào tạm biệt anh bạn và quay về với cô gái của mình.

 

Bắt 1 chiếc taxi, tôi, em và cô em gái kia dừng chân tại 1 quán ăn đêm trên đường. Chúng tôi ngồi xuống gọi đồ ăn và chờ đợi. Tôi thấy em nói gì đấy với người chủ quán rồi quay lại nhìn về phía tôi với một khuôn mặt đáng thương, tội nghiệp với ánh mắt như đang cầu cứu.

 

“Sao vậy ?”

 

“Em muốn đi vệ sinh, nhưng quán lại không có nhà vệ sinh”

 

“À, anh tưởng chuyện gì”

 

Tôi đứng dậy, đưa tay về phía em, rồi cười nói

 

“Đi nào, để anh dẫn em”

 

Em ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi, để tôi kéo em đi dọc con phố, bỏ lại cô em gái đang ngồi chờ phía sau. Chúng tôi bước tới trước một quán pub vẫn còn mở cửa. Đã khá muộn chẳng còn mấy khách ở bên trong nên sự hiện diện bất ngờ của 2 vị khách đi lạc thế này bỗng dưng gây được sự chú ý rất lớn từ phía nhân viên xung quanh. Tôi bình tĩnh đưa em ngồi xuống ghế rồi hỏi xem em muốn uống gì.

 

“Này, em không muốn uống mà”

 

 

“Thế thì cứ làm bất cứ cái gì mà em muốn”. Tôi nháy mắt.

 

 

Em nhận ra cái ý đồ của tôi và bật cười.

 

 

“Nào đi đi, anh không dẫn được em đi xa hơn nữa đâu”

 

 

“Vậy thì anh vẫn phải ngồi đây chờ em đấy”

 

 

Một lúc sau em quay lại ngồi bên cạnh tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm vài câu cho đến khi nhân viên phục vụ tới và đặt lên

 

phía trước 1 cuốn menu. Tôi bất chợt quay sang hỏi em

 

“Duy đâu rồi?”

 

Em đáp lại bằng một khuôn mặt ngạc nhiên, khó hiểu.

 

Tôi vờ rút điện thoại ra đọc vài thứ rồi lắc đầu

 

“Nó đang ở phía bên ngoài, không vào đây rồi, mình ra ngoài thôi”

 

“Bực mình thật đấy, hẹn với chẳng hò” Em nhìn tôi cười như đã hiểu ra

 

Tôi lịch sự đứng dậy từ chối cuốn menu từ người nhân viên và cám ơn, rồi cùng em bước ra khỏi quán. Em thì vẫn đang cố gắng hoàn thành vai diễn của mình một cách hoàn hảo nhất có thể, tỏ vẻ giận dỗi và hỏi tôi địa điểm chúng tôi sẽ đến tiếp theo cùng “Duy” kia.

 

“Quay lại ăn thôi anh đói lắm rồi”.

 

“Anh diễn chẳng đạt gì cả, đáng ra phải thể hiện sự bực mình khi đọc được tin nhắn chứ”

 

“Em có vẻ nhập tâm quá nhỉ”. Hai chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

 

“Lúc nãy đi qua chỗ này, hỉnh như em nghe được có tiếng người nói chê em béo”

 

“Em bước lên phía trước 1 bước đi”.

 

Tôi dừng lại quay sang nhìn em, đợi để em đi lên phía trước, rồi bất chợt dùng 2 tay ôm lấy ngang người, bế bổng em lên khỏi mặt đất, dễ dàng như bế một con mèo.

 

“Ừ đúng là em béo thật”

 

“Bỏ em xuống, mọi người xung quanh nhìn kìa”

 

“Thì sao, anh chẳng quan tâm”

 

Tôi ôm em trên tay, bước đi qua chỗ đông người, xoay 1 vòng rồi từ từ đặt em xuống trở lại, nhìn em với khuôn mặt đắc thắng.

 

“Chưa có một ai, kể cả người yêu, dám làm thế này với em cả”. Em nhìn tôi trách móc.

 

“Ừ tất nhiên, bởi vì đây là anh mà”

 

Em nhìn tôi mỉm cười, và lần này tôi biết chắc chắn đây là nụ cười dành cho tôi, chỉ riêng tôi, giữa con phố lác đác bóng người.

 

 

Sau khi ăn xong, chúng tôi vào PUKU để nghỉ ngơi. Tôi chọn một bàn phía trong gần quầy bar với 1 chiếc sofa trông có vẻ rất êm ái, kéo em ngồi xuống phía bên cạnh mình và để cho cô em gái ngồi phía đối diện. Gọi xong đồ uống, tôi cởi bỏ giày, nằm duỗi người thoải mái trên chiếc sofa và gác chân lên bàn gỗ.

 

“Chúc em ngủ ngon”

 

“Liệu ở đây có được làm thế không đấy?”

 

“Cứ coi như đây là nhà anh, em tự nhiên đi”

 

Đến lúc này dưới sự “bảo lãnh” của tôi, em mới từ từ nằm xuống ghế, để chân lên chiếc bàn đối diện và nhẹ nhàng nhắm mắt.

 

 

“Cái ghế này êm đến nỗi mà anh có cảm giác là mình đang nằm trên 1 chiếc giường đôi”

 

“Em sẽ mua một cái đặt trong nhà mình”

 

“Anh thì sẽ mua 2 cái, một cái để ở phòng khách, còn 1 cái để ngoài cửa nhà”

 

“Sao lại thế ?”

 

“Để đến lúc đi về muộn bị vợ khoá cửa, thì anh vẫn được ngủ ngon giấc mà không phải hạ mình xin lỗi”.

 

 

Chúng tôi nằm đấy nói vài câu chuyện rồi im lặng, cho đến khi em quay người tìm cho mình một tư thế nằm thoải mái hơn. Tôi ngồi dậy lấy chiếc gối đằng sau lưng ra đặt lên trên đùi rồi gọi:

 

“Lan Anh, nằm xuống đây”

 

“Không, em nằm thế này được rồi”

 

Tôi từ từ cầm tay kéo em xuống.

 

“Nào, nằm xuống đây ngủ cùng anh”.

 

“Thôi được rồi, anh bỏ tay ra đi để em tự nằm”

 

 

Tôi cười buông tay đặt lên trên ghế, hiểu rằng em vẫn còn muốn giữ lại cho mình một ít lòng kiêu hãnh của một con sư tử. Nhưng đến lúc em đặt lưng xuống và ngoan ngoãn tựa đầu lên đùi tôi; cái tôi thấy chỉ là một con mèo hiền lành, nhút nhát đang nằm ngủ ngon lành trong một buổi chiều ngày chủ nhật yên bình.

 

“Giờ anh mới để ý mặt em trông giống mèo lắm đấy”

 

“Cũng nhiều người nói thế với em rồi”

 

Tôi nhẹ nhàng đưa tay vén tóc em, luồn tay và khẽ kéo nhẹ từng lọn, giống như đang vuốt ve bộ lông của một con mèo lười.

 

“Em là con mèo của anh”. Tôi khẽ thì thầm.

 

“Anh đi ngủ đi”.

 

 

Tôi nhắm mắt nằm ngửa ra chiếc sofa, một tay vẫn còn vuốt tóc của em, còn một tay vòng xuống ôm lấy cánh tay, nắm nhẹ bàn tay của em để giữ ấm. Cái cảm giác em nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay tôi, đang co người vì lạnh, làm tôi muốn ôm em chặt hơn, giữ em thật lâu lại bên mình để bảo vệ và che chở. Cảm giác làm tôi muốn em là của tôi thật sự, là người quan trọng nhất bên cạnh tôi bây giờ.

 

“Trông anh chị cứ như người yêu thật sự của nhau rồi ấy”. Cô em gái cất tiếng.

 

 

“Suỵt”. Tôi đưa tay lên miệng và nhìn xuống phía em. Chắc rằng em vẫn chưa ngủ nhưng tôi không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều về bất cứ chuyện gì. Rồi ngày mai chúng tôi sẽ phải trở lại với những suy nghĩ riêng, những lo lắng riêng của mỗi người, nên ít nhất hãy cứ để hai chúng tôi thoải mái thưởng thức những phút giây của hiện tại, từ từ và nhẹ nhàng, như uống một li rượu vang vào cuối ngày.

 

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn. Chúng tôi rời khỏi PUKU khi trời đã sáng. Ôm lấy em lần cuối cùng để chào tạm biệt, đặt nhẹ tay trên vai em, chúng tôi nhìn nhau không nói gì. Cho đến lúc em gái em gọi lên chiếc taxi đang chờ sẵn để cùng về nhà. Tôi đứng đó vẫy tay chào tạm biệt, nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn.

 

“Đáng ra mình phải hôn cô ấy”

 

Tôi mỉm cười tự nhủ. Ngồi trên chiếc taxi trên đường về nhà, tôi bật điện thoại, chậm rãi mở danh bạ lên và xoá đi contact “Lan Anh” – “Tạm biệt em, con mèo của anh”. Chiếc xe vượt ra khỏi khu phố cổ, leo xuống con đường lớn phía trước, hoà vào trong dòng người đông đúc hối hả của buổi sáng thứ 2 bận rộn, mang theo chút mùi hương nhạt nhoà của một cuộc tình cuối hè

KHOA PUA
KHOA PUA
Khoa Pua - Huấn luyện viên hẹn hò - Thầy dạy tán gái số 1 tại Việt Nam. Với kinh nghiệm hơn 7 năm trong lĩnh vực hẹn hò và phát triển bản thân, anh đã tổ chức các khóa học offline và cả online trong 2 thành phố Hà Nội và Hồ Chí Minh, giúp cho hơn 10.000 cháng trai thoát khỏi số kiếp FA, trở thành 1 người đàn ông hấp dẫn với phụ nữ. Theo dõi kênh youtube của Khoa Pua

Similar Articles

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

KÊNH YOUTUBE

Advertismentspot_img

Most Popular