“Tối nay ăn cái gì bây giờ nhỉ …” – Chung băn khoăn chọn đồ ăn trong siêu thị
Đã từ một tuần kể từ ngày lên bar lần cuối. Những kỷ niệm không hay ở chốn bar bọt, nỗi sợ khi tiếp xúc với người lạ và sự cố gắng khiến phái nữ vui lòng khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, Chung trở lại cuộc sống thường nhật của mình.
“Ăn cái gì cho nó bớt dại đi ấy”
Chung ngoảnh sang bên cạnh, thấy Đức Anh đang đứng cách mình không xa, đứng bên cạnh là cô gái hôm nọ gặp trên bar.
“Thực sự cám ơn, nhưng mà đấy hoàn toàn không phải cách sống của tôi. Tôi cảm thấy rất áp lực khi phải cố gắng mua vui cho con gái như vậy”
“Bạn có phải con khỉ không?” – Đức Anh lắc đầu ngán ngẩm
“Cái gì cơ?”
“Mình hỏi: Bạn-có-phải-con-khỉ-không?
“Tất nhiên là không rồi”
“Vậy tại sao bạn nghĩ mình có trách nhiệm phải mua vui cho con gái?”
Chung đột nhiên cứng họng, chẳng biết trả lời ra sao.
“Vấn đề của bạn ấy, là bạn quá quan trọng họa vấn đề. Nói chuyện với con gái, phải đặt mình lên làm trên hết. Làm gì khiến mình và người ta cùng thoải mái, chứ đừng có làm trò để lấy lòng người khác.”
Cô gái đứng bên cạnh im lặng gật đầu đồng tình với những gì Đức Anh nói.
“Thế nhỡ may người ta không cảm thấy thích mình thì sao?”
“Mình nói bạn nghe này. Trong số những đứa con gái trong bar, có những người thú vị, có những người nhạt, có những người đang trong tâm trạng không vui, có những người rụt rè ngại tiếp xúc với người lạ, và có những đứa con gái chỉ đơn giản bẩn tính và thích kênh kiệu, bạn không thể làm cho chúng nó thích mình, nhưng bạn luôn có thể đứng dậy và bỏ đi nói chuyện với người khác. Mỗi khi tiếp xúc với người lạ, bạn cứ vui vẻ và thoải mái với họ, có mất gì không? Nếu người ta vui vẻ lại, bạn sẽ có thêm một người bạn mới, còn nếu không thì có mất gì nào? Kể cả tệ nhất, người ta có chỉ hẳn vào mặt bạn bảo rằng ‘mày cút đi chỗ khác’, thì ngoài việc tổn thương 1 chút về lòng tự trọng thôi, bạn mất gì? Muốn cưa gái ấy, mặt dày một tí vào”
Bỏ lại Chung thẫn thờ sau những gì mình nói, Đức Anh nắm tay Quỳnh bước đi.
“Tối nay 10 giờ Taboo, nhớ có mặt đấy”