Tuần trước tôi mới đọc xong The Great Gatsby. Để tóm tắt cho những người chưa đọc chuyện, hay xem phim, nó là một câu chuyện về Jay Gatsby, một sĩ quan tầm thường trong thế chiến thứ 1, gặp và bắt đầu một mối tình với nàng Daisy Fay xinh đẹp, giàu có và quý tộc. Sau cuộc chiến, Jay nhận được thư từ Daisy báo tin về đám cưới của mình, đau xót và quyết tâm trở thành một người giàu có về tiền bạc và địa vị để chiếm lại được người mình yêu. Và sau 5 năm, dường mục đích của Gatsby không còn là Daisy, mà như tìm lại một ước mơ trong quá khứ, kể cả khi nhận ra hiện thực không được đẹp như thế.
Trong bài viết trước, có một bạn đã muốn tôi viết về một sai lầm của bản thân và kinh nghiệm rút ra từ nó. Hôm nay tôi sẽ kể cho mọi người về một chuyện tình với cảm hứng đến từ sự đồng cảm của bản thân tôi với Gatsby.
Vài năm trước, tôi có quen một cô gái này. Cô ta xinh đẹp, thông minh, biết lắng nghe và quan tâm đến người khác. Không phải dạng party girl tôi thường thích từ cái nhìn đầu tiên, nhưng là một người khiến tôi cảm thấy tò mò và muốn có được một mối quan hệ lâu dài cùng. Tôi thích cô ấy, và tôi biết rằng cô ta cũng có rất nhiều tình cảm với tôi, nhưng vì sự khác biệt về những mục đích, cũng như con người khác nhau mà chúng tôi từng theo đuổi, cũng như khoảng cách về mặt địa lý nên việc bắt đầu một cái gì với cô ấy là một điều không nằm trong tâm trí của tôi. Bạn có biết những người không thường xuyên liên lạc cùng, nhưng mỗi lần bắt đầu câu chuyện hai người có thể kéo dài hàng giờ không? Cô ta là người như vậy với tôi, và trong những tháng ngày khó khăn nhất của cuộc đời mình, nhiều lúc hàng đêm trước khi đi ngủ tôi nằm trên giường nghĩ về cô ấy với niềm tò mò vô hạn không biết rằng cuộc sống với em bên cạnh sẽ như thế nào. Ngày qua tháng, cái sự tò mò đấy dần trở thành một niềm khao khát mạnh mẹ của bản thân tôi, và với tôi cô ta như một nữ thần.
Và rồi một ngày, tôi và cô ấy yêu nhau. Cô ấy yêu tôi hơn bất kể thứ gì trên cuộc đời này, kể cả gia đình hay chính cuộc sống của bản thân mình, và tôi đáp lại điều tương tự, nhưng luôn ít hơn một tí. Những ngày đầu khi mới yêu bao giờ cũng là khoảnh khắc tuyệt với nhất trong cuộc sống mỗi người, cái cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, bất tử và mạnh mẽ. Nhiều khi tôi muốn có lại được cái cảm giác đấy, nhưng cái lòng tự trọng quá cao cộng thêm việc vô thức kìm nén cảm xúc của bản thân để có thể tự chủ và thờ ơ với mọi thứ diễn ra trong đời mình khiến việc con người ngày càng trở nên khó có thể tìm được nó. Ít ra cho đến khi tìm được một người thực sự đủ tốt để bỏ qua những cản trở, nghi ngờ chính mình đặt ra và ôm trọn lấy nó.
Tuy nhiên, việc hạ thấp đề phòng của một người xuống cũng đem lại những hậu quả không tốt đẹp gì cho mối quan hệ của chúng tôi: Tôi dần dân nhận ra những điều không hoàn hảo về cô ấy. Nó chỉ là những sai lầm bình thường và tôi sẽ không trách móc bất cứ ai nếu không phải vì cô ấy. Trong đầu tôi, cô ấy là một nữ thần với những yếu tố tốt đẹp không tưởng tôi gán cho để thoải mãn trí tò mò của mình. Cũng như việc một cá nhân đẹp mã, lịch sự và biết cách ăn nói, thường được gán cho tất cả những yếu tố đẹp khác trên đời, thì cô ấy với tôi cũng như vậy, một cách mạnh mẽ hơn. Và dần dần, hình tượng một cô gái hoàn hảo trong mắt tôi ngày càng mờ nhạt đi. Tôi cảm thấy thờ ơ, không chấp nhận con người thật, và muốn từ bỏ cô ấy.
Cô ta là kiểu người sẵn sàng chấp nhận mọi thiệt thòi vì người mình yêu, và một thời gian còn sẵn sàng hy sinh tất cả những gì mình có để giữ chân tôi lại khi cảm nhận được tôi không còn muốn ở lại trong mối quan hệ này nữa. Thay vì chấp nhận con người cô ta, tôi lại không thể làm được điều đấy. Tôi ghét cô ta 1, thất vọng về mối quan hệ 2, thì ghê tởm với bản thân mình 3, 4 vì đã mù quáng đặt ra những kỳ vọng thiếu cơ sở một cô gái bình thường không thể hoàn thành được. Cô ta, không phải vì bị ảnh hưởng bới cách đối xử của tôi không, lại càng làm những điều sai trái hơn để chứng minh rằng tôi đúng. Một mặt, tôi cảm thấy thỏa mãn vì chứng minh được sự căm ghét của mình là đúng, nhưng lại cảm thấy đau lòng vì một lần nữa hình tượng của cô ta trong mắt mình lại giảm đi. Tuy nhiên, tôi vẫn không gạt hẳn cô ta khỏi cuộc sống của mình, vì như Gatsby đã nói: ““Can’t repeat the past?…Why of course you can!”
Tôi đã đối xử rất tồi tệ với cô ấy, và cô ấy với tôi. Rồi đến một ngày, cả tôi và cô ấy không còn sức lực để giữ lại những gì đã có với nhau nữa. Đúng hơn, cũng chẳng còn gì để giữ lại nữa, vì trong tâm trí tôi hình ảnh hoàn hảo của cô ấy và con người thực cô ta đã trở này ngày hôm nay là hai cá nhân hoàn toàn khác biệt. Tôi sống khá nhiều phụ thuộc vào cảm xúc, nên không thể bảo mình chấp nhận người con gái này một khi nhận ra cô ta không như tôi mong đợi. Tôi cũng không biết mình có thể làm gì tốt hơn cho mối quan hệ sau đấy, vì nghĩ đến nó sẽ kéo cảm xúc của tôi xuống trong vài ngày, và hiện tại tôi cần năng lượng cũng như đầu óc tỉnh táo để thực hiện những cái mình đang làm. Tuy nhiên tôi biết, và có thể khuyên các bạn rằng, hãy đừng đặt quá nhiều hy vọng vào một người con gái, đứa con của mình hay bất cứ thứ gì như công việc hay một chiếc xe mới mua, để trở nên cay đắng khi nó không như mình mong đợi.
Hiện giờ tôi đang có tình cảm một người con gái, và sẽ chắc chắn để chuyện tương tự sẽ không một lần nữa xẩy ra sau khi tôi có được cô ấy. Còn với cô gái của quá khứ, tôi sẽ nhớ về hình ảnh mình đã từng vẽ nên, yêu và trân trọng nó vì con người thật không đủ tốt với tôi