Luyện tập cách lắng nghe người khác

Đã bận, mà ít người tranh luận quá nên topic bị chìm, em lại lười kiếm nên hay quên. Tự 
[Tự tin rồi làm gì tiếp? Hay là bài học về sự lắng nghe]

Vác dé đi tán gái à? Sai rồi! Nếu như các thím có thể chém gió như bão thì đã bắt đầu tán gái được! Nhưng nếu chưa tạo ra cuồng phong bằng lời nói thì phải thế nào?

Thời đại học, thực sự mà nói thì em vẫn là một con mọt sách chính hiệu, chém gió chả bao giờ vượt quá được ba cái chuyện “dạo này sao rồi”, “học hành tốt chứ”… Nghĩ lại mà tự thấy mệt. 

Nhưng ngay cả thời đó thì cô gái mà em thích thời đại học, về sau này cũng nói thế này về em:

– Giống như là người duy nhất trên đời chịu ngồi nghe H lảm nhảm về bất cứ thứ gì ấy.

Lắng nghe là một nghệ thuật. Không phải ai cũng biết cách lắng nghe. Không phải ai cũng có thể khiến người khác tin tưởng để nói về những thứ thuộc về mình. Cũng không phải ai cũng biết cách lắng nghe: Có người nghe quá nhiều, trở thành cái thùng rác của gái, có người nghe quá ít, nên dù hài hước cũng chỉ là kẻ qua đường. Có người khuyên nhủ quá nhiều. Có người đánh giá quá nhiều. Có người không đủ kiên trì… Nói chung, lắng nghe là một điều tưởng chừng như rất dễ, nhưng lại hóa thành rất khó.

Em không phải là người sinh ra đã biết liếng thoắng, nhưng có lẽ là người sinh ra đã có sự kiên trì nhất định. Người ta thường nổi quạu khi ai đó bắt mình đợi lâu, em thì không. Người ta thường khó chịu khi nghe ai đó lải nhải rất nhiều thứ giống nhau, em thì không. 

Thời đại học của em là những năm tháng cố gắng bứt ra khỏi cuộc đời mọt sách của mình bằng cách tham gia điên cuồng những sự kiện công tác xã hội, nhất là đến các viện dưỡng lão, và đi sưu tầm tư liệu cổ, công việc phải luôn tiếp xúc với người già. Các thím biết đấy! Người già, họ chậm chạp, và nhất là hay quên. Nhưng người già không phải cái gì họ cũng quên. Thứ họ luôn nhớ, chính là những người trẻ chịu lắng nghe họ, và luôn nhìn họ bằng ánh mắt trìu mến bất kể rằng họ có phiền phức đến đâu. Em đã nói trong “Tán gái 10k sub” rồi nhỉ? Để tán tỉnh “cả họ” nhà gái, thì giả vờ nghe ông già gái kể chuyện là một kế sách tuyệt diệu.

Bài tập thứ ba để trở thành một người tuyệt vời đủ để tán tỉnh những cô gái cũng tuyệt vời như các thím, chính là học lắng nghe. Tất nhiên có nhiều người ở đây cho rằng mình biết cách lắng nghe. Nhưng thử hỏi, trong cả mấy chục năm cuộc đời, các thím đã nghe những ai kể chuyện ngoại trừ con bạn gái mình thích kể về con chó đi tè, hay thằng hàng xóm nói về xấp hình tạt dép vừa ăn được sáng hôm qua? Có thể các thím tin rằng những điều này là vô ích! Trong trường hợp đó, cả cuốn bí kíp này có lẽ cũng sẽ là vô ích, vì em không có ý định chỉ cho các thím mang vài cái lá (là những đoạn chat hài hước) đi tán gái, mà chỉ cho các thím trồng cây. Mà cây càng lớn, thời gian chăm bón càng lâu.

Bước 1: Các thím nên đến những nơi có nhiều cụ già, hoặc ở nhà có ông – bà thì càng đơn giản , chào hỏi họ, và ngồi cùng với họ. Chỉ cần ngồi im, họ tự động sẽ bắt chuyện với các thím. Các câu chuyện thường thì sẽ chán phèo, nhưng thong thả thôi! Với nụ cười đẹp nhất đã từng tập ở phần trước và vài câu tầm phảo kiểu như mình có quan tâm đến lời mấy cụ (đừng cố tranh luận, chỉ đong đưa vài câu vô thưởng vô phạt thôi), đến khi thật quen rồi, không thấy khó chịu mỗi khi các cụ nhắc đi nhắc lại 1 câu hỏi (vì họ quên) nữa thì xem như hoàn thành bước 1 của công cuộc học cách lắng nghe.

Trong bước này, có một nội dung khá là thú vị mà mặc dù em chưa đề cập tới, nhưng cũng nên tập từ đầu: Đó là đụng chạm không tinh tế . Người già họ thương trẻ con, nếu là ông bà các thím, hoặc người già mà các thím đã khá thân, thì ngoài chuyện đến ngồi cạnh, cũng nên… động chạm đôi chút: Bóp vai, ôm bụng, đấm lưng… các kiểu, làm thế nào trông thật thân thiết ấy!  Cách này khá là hay! Thứ nhất để các thím quen dần với các kiểu bày tỏ tình cảm hoàn toàn thô bỉ nhưng lại không kém phần tinh tế , phần khác lại tăng cường sự tự tin trong lòng các thím. Dần dà, những điều này vô tình sẽ tạo ra sức hấp dẫn.

Bước 2, nói chuyện với những người trẻ hơn (như ba mẹ). Những người này cho các thím cơ hội tranh luận nhiều hơn, cũng dễ… chọc cười hơn các cô gái rất nhiều. Nên hãy nói chuyện với họ, tập gợi ý để họ kể chuyện (ví dụ như nhìn thấy cây đèn, hỏi về cây đèn, nhìn về con chó, nói về con chó… cái này dễ mà). Đôi khi tỏ ra hiểu biết bằng cách gật gù rồi so sánh với vài điều mình biết. Ví dụ như đang kể chuyện con gái lẳng lơ, thì tùy tiện nhảy qua chuyện… ổ khóa và cái chìa… đại loại thế.

Thực ra, với những người trung niên, động chạm cũng cần phải tinh tế hơn một chút so với các cụ già, nhưng cũng không cần phải tinh tế như với gái. Nên nếu như có thể ôm bụng, ôm vai, kéo tay… các thím sẽ dần dần bạo dạn hơn một chút. Cái này không chỉ làm tăng sự tự tin đâu! Nó còn là vấn đề kỹ năng nữa! Giống như trong “Không lẽ nói cho cả thế giới biết là mình đang yêu”, nắm tay một đứa con gái sao cho nó không giật ra được, mà lại cảm thấy ấm áp, là cả một nghệ thuật.

Sau khi thấm nhuần được khả năng nói chuyện với 2 đối tượng trên. Mỉm cười đi! Bước thứ nhất trong kế hoạch cải tạo bản thân của các thím đã hoàn thành rồi!

KHOA PUA
KHOA PUA
Khoa Pua - Huấn luyện viên hẹn hò - Thầy dạy tán gái số 1 tại Việt Nam. Với kinh nghiệm hơn 7 năm trong lĩnh vực hẹn hò và phát triển bản thân, anh đã tổ chức các khóa học offline và cả online trong 2 thành phố Hà Nội và Hồ Chí Minh, giúp cho hơn 10.000 cháng trai thoát khỏi số kiếp FA, trở thành 1 người đàn ông hấp dẫn với phụ nữ. Theo dõi kênh youtube của Khoa Pua

Similar Articles

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

KÊNH YOUTUBE

Advertismentspot_img

Most Popular