Buổi chiều, cơn mưa giông hối hả làm chậm lại những bước đi , gió giật mạnh trên vòm lá tán bàng xum xuê trước cửa. Từng dòng người vội vã trở về trong những giọt mưa xiên rát mặt. Nàng tần ngần, cửa đã khóa mà nàng không muốn quay về bên hơi ấm ngôi nhà. Ngày tháng ấy đã qua mau, như một giấc mơ. Đã nhiều tháng trôi qua ngôi nhà của nàng không còn tiếng cười vui giòn giã của nàng mỗi khi chơi đùa với lũ trẻ. Đuôi mắt của nàng đã hằn những vết rạn chân chim đầu tiên. “Đàn bà xây tổ ấm” – thế này đây sao??? Nàng lại thấy cay cay nơi cuối mắt!
Tiếng chuông điện thoại reo khe khẽ trong túi, nàng mặc kệ, ai gọi giờ này cũng mặc. Nàng chán ngán và buồn tủi! Nhưng hết hồi nọ đến hồi kia, cực chẳng đã, nàng tháo túi xách, số điện thoại lạ hoắc:
Alo, anh đây. Em đứng đó làm gì, sang bên hè bên này uống café với anh
Nàng ngơ ngác nhìn sang đường, xuyên qua dòng người trong cơn mưa tầm tã, nàng thấy hắn. Bảnh bao với quần trắng áo phông sẫm màu, hắn ngồi bắt chéo chân dưới hàng hiên một quán café trước cửa hàng nàng. Quái quỉ, gã này như ma! Không biết hắn tình cờ có mặt hay hắn theo dõi nàng? Chẳng muốn về, nàng kéo chiếc mũ che kín mái tóc bồng bềnh rồi chạy sang đường.
Hắn lịch sự kéo ghế:
Uống gì em?
Nàng ngây ngô hỏi:
Anh đến từ bao giờ thế? Mà anh theo dõi em à?
Không! Thực ra anh có chút việc đi ngang đây đúng lúc mưa nên anh ngồi tránh mưa. Thấy em khóa cửa lâu mà chưa về, anh đoán em không có áo mưa nên gọi em qua ngồi ngớt mưa rồi hãy về
Hắn gọi nước cho nàng rồi lặng lẽ ngồi nhìn mưa rơi. Và không rõ vì sao, tự nhiên nàng kể về mình. Câu chuyện không đầu không cuối. Hắn có vẻ là người am hiểu phụ nữ nên ngồi nghe chăm chú, thỉnh thoảng thêm vào một câu xã giao cho câu chuyện đỡ đứt quãng. Nàng không còn nhớ mình nói những gì, nhưng có lẽ câu chuyện nàng cay đắng lắm nên khuôn mặt hắn cau lại, cái cách hắn phản ứng với những tình tiết khó chịu là kiểu bĩu môi đầy miệt thị mỗi khi nàng nhắc đến chồng. Nửa giờ qua đi, cơn mưa đã dứt nhưng nàng không muốn về, hắn cũng vậy mặc dầu hắn xem đồng hồ ít nhất hơn một lần. Hắn nấn ná mãi, cho đến khi nàng chợt hỏi bâng quơ:
Tại sao em yêu chồng em nhiều thế mà anh ta vẫn phụ bạc em?
Bất ngờ, hắn nổi đóa lên. Nàng hoàn toàn giật bắn mình khi hắn nói khá to, và cái cách hắn thể hiện dữ dội trên khuôn mặt vốn dĩ ít biểu cảm của hắn:
Em yêu chồng em ư? Em nhầm rồi. hãy nhìn lại em xem. Anh không biết em bao tuổi, nhưng chắc không thể quá 30. Vậy mà nhìn lại khuôn mặt em đi, mái tóc em, đôi môi e, cách em ăn mặc, rồi cách em than thở sướt mướt…Bọn đàn bà các em ngu muội. Lôi thôi, lếch thếch, tự chăm sóc mình còn không biết thì nói gì đến chuyện yêu ai? Từ nãy nghe em nói chuyện, anh đã biết nguyên nhân từ đâu. Đó chính là từ sự ngu dốt, ảo tưởng và thiếu hiểu biết của bọn em. Họa tự thân mà thôi!!
Nàng ngỡ ngàng nhìn hắn như kẻ ngoài hành tinh và ân hận khi đã kể luyên thuyên cho hắn nghe. Nhìn mà xem, con người gã có gì đáng tin mà tâm sự. Nàng tự giận mình vì đã trót mang chuyện mình ra nói cho một kẻ xa lạ. Bực bội, phẫn uất và nghẹn ngào, nàng với tay lấy túi xách định đứng dậy thì gã bỗng cười. Khuôn mặt hắn giãn ra và ngạc nhiên thay, cái kẻ có bộ dạng khó ưa ấy bỗng dịu hẳn đi sau nụ cười. Hắn có nụ cười thật hiền, cuốn hút và vô cùng thân thiện. Nàng bối rối ngồi xuống, nhưng vẫn chưa hết cơn ấm ức.
Hắn nhẹ nhàng nói:
Đừng giận anh. Thực ra, anh thương phụ nữ bọn em lắm. Anh nói không sai về việc em không yêu chồng em đâu. Có thể em không đồng ý vì em quá cực nhọc chăm lo cho chồng con, gia đình mà vẫn bị phản bội. Nhưng điều đó đúng đấy em ạ! Vì đó là điều kiện đủ, nhưng lại thiếu điều kiện cần. Một gia đình hạnh phúc cần nhất là mỗi cá nhân phải tự biết yêu lấy chính bản thân họ trước khi họ muốn yêu ai. Em chưa làm được.
Thằng cha này có triết lý lạ lùng. Nàng thầm nghĩ. Nàng còn chưa biết hắn có nhiều kiểu suy nghĩ lạ lùng và khác người. Trong lần gặp tình cờ và bất ngờ ấy, hắn giảng giải cho nàng biết nhiều điều về đàn ông mà từ trước đến nay nàng vẫn lầm lẫn. Như một cách khai sáng, hắn lần mò vào trong ngóc ngách trí não nàng, chỉ cho nàng biết từng lối rẽ, và khốn khổ thay, hoàn toàn đúng. Nàng không biết cơn mưa đã tạnh từ lâu, đèn phố sáng ánh đèn và hai đứa con nàng vẫn chưa được ăn cơm. Khi hắn giục nàng đứng dậy, đồng hồ đã chỉ sang con số 7h30!
Nàng hốt hoảng rời quán café, nhưng trên đường về tấp nập người xe, nàng chỉ nhớ nụ cười và cách hắn giảng giải vấn đề một cách khúc chiết.
Trời ơi, con đang gặp chuyện gì thế này? – Run run tựa người vào cửa nhà, nàng tự hỏi?