“Cứ đi theo, mình sẽ bắt chuyện, sau đó ngồi xuống và nói chuyện thoải mái vào. Càng cố nghĩ nhiều sẽ càng khó nói chuyện, hiểu chưa?”
Chung gật đầu, đi theo Đức Anh. Bình tĩnh tiến đến hai cô gái ăn mặc cầu kỳ nhưng có vẻ lạnh lùng, Đức Anh ngồi xuống bên cạnh
“Chào em”
“Em có người yêu rồi anh ơi”
“Uh, anh thấy bọn em bỏ thời gian ra trang điểm đẹp thế này mà mình không đến khen nổi một câu thì hơi tiếc”
“Anh khen xong rồi còn gì” – 2 cô gái bật cười đáp
“Anh đang đợi bọn em cảm ơn và mời ở lại uống rượu cùng đây”
“Cám ơn anh, nhưng bọn em không mời đâu”
“Thế có vẻ bọn anh đành phải tự gọi rượu rồi”
Đức Anh ra hiệu cho Chung ngồi xuống rồi gọi 2 ly dry Martini.
Đức Anh nhanh chóng ngồi xuống và tiếp tục câu chuyện với cô gái đã cho mình rất nhiều rắc rối khi tiếp cận. Chung và cô gái còn lại bất giác nhìn nhau bối rối. Một lần nữa Chung cảm thấy trách nhiệm phải nói ra những điều hay ho và buồn cười.
Tuy nhiên, nghe lời dặn của bạn mình. Chung quyết định lần này mình sẽ ứng xử khác, sẽ không cố gắng có được số điện thoại của cô bé này hay đạt được mục đích gì cả, mà chỉ đơn giản là có một cuộc nói chuyện vui vẻ.
“Bọn em lên đây lâu chưa?”
“Mới thôi anh ạ, hôm nay bọn em họp lớp trên này mà”
“Thế à, bọn em ….”
—————————————————————
Một lúc sau khi bạn cùng lớp của hai cô bé kia đến, Chung và Đức Anh được giới thiệu và cuộc nói chuyện diễn ra vui vẻ. 11 giờ, hai người tạm biệt những người bạn mới quen để ra về trước, sau khi Đức Anh lấy số điện thoại của cô gái kia để “hẹn hôm nào đi vườn bách thú cùng nhau ném lạc cho khỉ ăn”.
Ngồi ăn bát phở tối, Chung cảm thấy như hôm nay mình đã ngỡ ra nhiều điều.
Dù gặp phải sự từ chối thăng thừng của đối phương, nhưng Đức Anh vẫn không hề tỏ ra ngượng ngập hay phòng thủ, mà luôn vui vẻ bình tĩnh, phớt lờ những gì người khác nói đi để làm những gì mình muốn.
Và hôm nay, khi không còn cố chứng tỏ bản thân, hắn thấy cuộc nói chuyện có vẻ đơn giản hơn, và dù không lấy đứa số điện thoại cô gái nói chuyện cùng mình hôm nay, nhưng ít ra Chung không còn cảm thấy nói chuyện với người lạ là một nhiệm vụ bất khả thi nữa.
“Cứ cố gắng rồi một ngày sẽ giỏi bằng nửa mình ngay”
Đức Anh cười tươi khoái trá, vắt chanh vào bát phở.
“Uh nhất định một ngày sẽ giỏi hơn, để Trang nhìn thấy và phải quay về bên mình