Có một sự khó hiểu, đó là sự lươn lẹo rất được trọng dụng tại xã hội mình. Ai cũng biết lươn lẹo là xấu, ai cũng biết lươn lẹo là hèn, nhưng khi đối mặt với một kẻ lươn lẹo, và được hắn tung hô ủng hộ ý kiến của mình, thì ai cũng bỗng chốc quên đi tất cả và cảm thấy đứng trước mặt mình ngay đây là một người tri kỉ có khả năng thấu hiểu tâm trạng của mình một cách thần kì. Thật là hiếm có khó tìm.
Bản thân tôi là một người luôn có một cái nhìn nhất định trong mọi vấn đề. Dù có bị tất cả những người xung quanh chửi vào mặt, tôi vẫn sẽ giữ quan điểm của tôi nếu không ai có thể giải thích một cách thuyết phục vì sao tôi sai. Tuy nhiên có lẽ trời chưa thương cho chót, lại cho tôi một sự nhạy cảm rất cao, nên dù đã rất cố gắng, vẫn không thể bỏ ngoài tai lời tiếng của người ngoài. Vì thế nên tôi bướng thì vẫn bướng, buồn thì vẫn buồn, càng buồn lại càng bướng, càng bướng lại càng buồn.
Tôi không thể hiểu vì sao con người ta có thể phủ nhận hoàn toàn những gì mình đã nói, những cái mình đã làm, như là phủi một hạt bụi trên vạt áo: chưa từng xảy ra, chưa hề tồn tại. Ai bảo magic không tồn tại, magic chính là đây chứ đâu. Bảo sao ảo thuật gia nước mình ngày càng mất đất diễn. Tại sao mất tiền vào rạp xiếc, khi chỉ cần bước chân ra cửa là sẽ được thưởng thức, xem bao nhiêu cũng có, đã thế còn miễn phí.
Tôi luôn nghĩ lời đã nói ra như mực trên giấy trắng. Tờ giấy ở đây là cái liêm sỉ của bản thân, nếu chót nói sai thì cũng tìm cách đính chính sao cho đẹp, cho đàng hoàng, chứ gạch xóa lung tung người đời đọc làm sao? Vì vậy tôi nói một là làm một, đồng ý với hai thì sẽ bảo vệ hai. Thế rồi tôi cảm thấy hãnh diện tự hào là mình bản lĩnh hơn người. Nhưng bây giờ mới hiểu ra là thực chất mình rất ngu! Bản lĩnh bây giờ nó khác lắm. Bản lĩnh là khi đạp ngựa thì khoác vai voi, lúc ngựa chuẩn bị phi thì ra thủ thỉ voi nó to nhưng não như hạt đậu, làm sao cường tráng dũng mãnh được như ngựa. Bản lĩnh là làm thế nào để nhảy qua nhảy lại trên lưng voi và lưng ngựa để đi được nhanh nhất, nhưng không bị bên nào quất. Bản lĩnh là nhận thức được mình là một con rận, để biết con nào nhiều máu tươi và con nào sắp kiệt quệ, còn mau sang mà mút.
Thôi thì bây giờ cũng thức tỉnh ra được thế, bước tiếp theo là phải làm thế nào? Làm thế nào để đứng trước một đứa mình khinh và vẫn tươi cười đội nó được lên đầu để vái? Làm thế nào nó chửi bạn của mình nhưng thôi nó mình cần nó nên cứ “Hoan hô! Chửi!” cái đã? Làm thế nào để hàng ngày luyện giọng hót cho hay, hay đến nỗi làm cho người ta mù quáng, mụ mị mà quên đi cái bản chất không đàng hoàng của mình bây giờ? Làm thế nào để đi cave cho bên đông bên tây, bên trên bên dưới, để anh em trải dọc từ sông hồng đến sông cửu long, nhưng mà anh sông hồng ơi nói be bé thôi tại hôm trước em chót dại chửi bậy thằng sông cửu long, hôm nay nó biết em khoác vai với anh thì em chết!?
Sao lắm câu hỏi thế? Ngu như mình trả lời làm sao được? Đi tây làm cái gì? Hơn chục năm bỏ tiền ra đi học, về mới “Ôi thôi chết, học nhầm!”. Cứ phải ra đường, đời nó tát cho chục phát, khắc khôn.