Vài ngày trôi đi trong cái nóng không ngừng nghỉ, cứ như bao nhiêu hơi nóng mặt trời đổ hết về Hà Nội vậy. Cuộc sống nàng cũng ran ran trong lò nhiệt chưa vỡ tan ra được. Mới ngày hôm trước, con bồ nhỏ bé của thằng chồng nhắn tin trêu tức nàng:
– Chỉ em mới là người mang lại hạnh phúc cho chồng chị thôi. Chị hãy buông tha anh ấy ra. Mỗi người nuôi một đứa con, tài sản cưa đôi, như vậy có lẽ chị sẽ hạnh phúc hơn là cứ ngày ngày về đá thúng đụng nia làm khổ anh ấy.
Nàng chỉ muốn tóm tóc, móc mắt nó ra. Đã gặp nhau một lần, nó chủ động hẹn trước. Và khi nàng đến nó bình thản kể, bình thản nhận xét và rất bình thản cho nàng lời khuyên về chuyện vợ chồng nàng. Khi nàng hết chịu nổi, định chụp đầu nó lành làm gáo mẻ làm muôi, thì nó đúng thót dậy nhơn nhơn cái mặt:
– Này, nói cho mà biết, con này không ngu gì đi một mình để đến đây phải trái đâu. Nhìn lại lũ bạn tôi ngồi ngay sau đây này, rồi hãy giở trò vũ phu nhé
Nàng cũng đã kịp đập vài cái ly, cũng đã tát trượt, nhưng khi lũ bạn hổ báo của nó lao vào thì nàng biết việc không trải đời, thiếu kinh nghiệm sống đã bắt nàng trả giá. Ê chề ra về khi trời tầm tã mưa, nàng còn thấy nó chỉ tay về phía nàng rồi cười phá lên với lũ bạn. Ừ, chồng nàng là thằng ngu mới đốt tiền cho lũ khốn nạn này chứ.
– Về dạy chồng mày đi trước khi mày đến đây để dạy tao!
Nàng về dạy chồng! Cái nàng nhận được là sự im lặng, rồi khi không thể im lặng mãi, thằng chồng của nàng tuyên bố xanh rờn:
– Cô cứ việc li dị. Tôi sẽ ký đơn với thỏa thuận tôi nuôi đứa con trai và nhận một mảnh đất. Cô ở nhà này và nuôi con gái. Nếu không chấp nhận phương án của tôi thì cứ thế này mà sống, coi như góp gạo nuôi con!
Khốn nạn! Mình nàng trày trật tích cóp bao năm mua được mảnh đất định để dư dả thì xây lấy cái nhà tử tế mà ở. Nó đi làm được đồng nào nướng hết vào bia rượu, bao gái, giờ đòi lấy nốt công bao năm của nàng??? Thế nào là góp gạo nuôi con? Nó mở mồm ra mà nước mắt nàng chảy hai hàng. Khóc nghẹn, không nói được câu nào, nàng vùi đầu vào gối chỉ mong tai ương sét giáng xuống đầu một lần cho đỡ cay cực. Suốt cả đêm nhìn cánh quạt trần quay lảo đảo trên đầu, ôm hai đứa con hai tay, nàng chỉ mong ngày mai mau đến, để tất cả ngày hôm nay không còn nữa. Nàng chỉ muốn được sống, được hít thở như một người bình thường.
Sáng hôm sau, đến cửa hàng, nàng thấy hắn đứng xù xù trước cửa tự bao giờ. Tay hắn miết điếu thuốc rồi rít lặng lẽ một mình. Nàng chào hắn và bước vào trong nhà. Hắn vào theo. Cái dáng to cao của hắn che khuất cả khung cửa, rồi như lần trước, hắn kéo ghế ngồi như người quen tự lâu lắm. Đợi nàng làm xong các thủ tục mở cửa hàng, hắn mới nói nhỏ nhẹ:
– Việc anh đề nghị lần trước về chuyển nhượng cửa hàng, em nghĩ đến đâu rồi?
Trái lại với vẻ mặt lạnh lẽo của hắn, giọng hắn ấm và truyền cảm. Cách hắn nói cũng đơn giản, rõ ràng và không màu mè. Nàng cũng khẽ khàng bảo:
– Em chưa quyết định được anh ạ. Có nhiều chuyện không thể giải quyết trong một ngày. Thư thư rồi em tính…
Hắn đứng dậy cũng nhanh như ngồi xuống sau khi để lại cho nàng số điện thoại và khuất bóng. Hôm nay nàng mới nhìn kỹ hắn, và mới trực tiếp nói chuyện với hắn. Có điều gì đó mách bảo nên tránh xa con người này, cái nét gợi tình lồ lộ trên đôi môi hắn, cách hắn nhếch mép mỉm cười, cách hắn đưa ánh mặt dọc thân nàng làm nàng nổi da gà. Như cách con diều hâu lượn cao trên bầu trời mà nó quen biết phóng tầm mắt xuống chú gà bé bỏng trơ trọi giữa cánh đồng không!
Phải tránh xa hắn thôi! Nàng nhủ thầm, nhưng không biết tại sao cái kẻ đứng chắn trước cửa hàng nàng buổi sáng hôm ấy cứ ám ảnh nàng suốt cả ngày. Nàng không nhớ đến thằng chồng đốn mạt đòi góp gạo nuôi con, nàng cứ lẩn thẩn nghĩ về tấm thân to lớn, bờ vai và cái miệng háo sắc của hắn – kẻ mà nàng thậm chí chưa hề biết tên!