Câu chuyện và những triết lý của hắn theo nàng vào giấc ngủ. Nàng đã lý giải được phần nào cái cách chồng nàng cặp bồ. Hắn bảo nàng đàn ông 100 thằng giống nhau đủ 100, cả già lẫn trẻ, cả giàu lẫn nghèo, cả lũ có vợ và chưa có vợ. Một lũ cứ thấy hơi gái là như chó đực ngửi hơi nước đái của chó cái, đánh dấu lãnh thổ cũng giống nhau, hoang dại cũng giống nhau và hắn gọi cái đó là bản năng đực cái. Và chồng nàng cũng thế thôi, nó không ngủ với gái hôm nay thì mai nó ngủ, không phản bội bây giờ thì cũng phản bội từ ngày cưới. Hắn còn thề đứng thề ngồi rằng lũ đàn ông ai bảo chỉ ngủ với mình vợ, gọi đến để hắn vả vào mồm cho rụng hết răng. Quỉ tha ma bắt cha này, nàng phì cười! Lâu lắm nụ cười mới trở về với nàng, dù chỉ thoáng qua trong chập chờn giấc ngủ.
Ngày trôi qua… Nàng và hắn nhắn tin cho nhau, thỉnh thoảng gọi điện, hắn tạo cho nàng cái địa chỉ yahoo và dạy nàng cách chát. Lần đầu tiên nàng biết cái phòng chát. Quê đến thế là cùng, nhưng nàng hài lòng lắm. Hắn giúp nàng khuây khỏa thời gian, hắn chọc nàng cười bằng những tin nhắn kỳ cục không giống ai, trêu đến tận cùng một cách dí dỏm. Hắn bảo nàng:
– Mang cho e được nụ cười trong lúc này là anh thích nhất!
Chẳng biết có đúng không nhưng từ ngày nói chuyện với hắn, nàng đã cười nhiều hơn. Nhân viên trong quán nàng không bị nàng mắng mỏ nhiều, không hầm hầm mặt như ngày trước nữa. Đến cái nắng nóng như hắt lửa vào mặt cũng trở nên hiền hòa hơn. Đôi khi nàng còn nhẩm nhẩm hát một mình như con ngố. Nàng bắt đầu nghiện tin nhắn của hắn, nghiện chat cùng hắn.. Nàng đâu biết, thính đã rắc từ những phút giây ban đầu, và nàng như con cá nhỏ khờ khạo…
Bẵng đi gần hai tuần không gặp lại hắn, nàng thấy hơi ngạc nhiên, hay là hắn quên mất có vụ làm ăn về cái quán nhỉ??? Khi chat, nàng bóng gió đến điều đó, vì nàng ngại ngần không muốn hắn biết nàng muốn gặp lại hắn biết bao! Như linh cảm, như kinh nghiệm, như thể hắn là kẻ biết rõ cuộc chơi, một ngày hắn nhắn tin cho nàng:
– Anh đang ngồi quán café, em ra đây với anh!
Hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Biết nàng có bận hay không mà hắn nói như ra lệnh vậy? Nàng bực lắm, dứt khoát không thèm trả lời. Còn lâu mới có chuyện anh gọi tôi ra ngay nhé? Thằng chồng tôi ngày xưa tán tôi còn bị leo cây bét nhè. Vớ vẩn thật!
Hắn như thấu tâm can nàng. Chỉ khoảng 5 phút sau tin nhắn đầu, hắn nhắn tiếp tin thứ hai:
Cô bé ơi, quán vắng khách mà. Em có ngồi đó cũng buồn, ra đây anh chỉ cho em mấy chiêu hay lắm. Đừng tự ái thế chứ!!
Nàng mặc áo chống nắng, bịt kín khẩu trang sau khi phớt lên đôi môi một chút son hồng. Nàng đi, nàng không hiểu sao lại vậy nhưng nàng biết mình cần phải nhìn lại khuôn mặt hắn lần nữa.
Quán vắng tanh, chỉ hắn ngồi với điếu thuốc trên tay. Ly café vơi nửa, khuôn mặt phong trần vô cảm, không hẳn chờ mong mà cũng không hẳn lạnh lẽo. Hắn như biết nàng buộc phải đến nên hắn chọn chiếc bàn hướng ra cửa kính, mặt bàn tì sát kính và hai chiếc ghế kê sát nhau. Nàng hơi ái ngại với chỗ ngồi khá nhạy cảm này, nhưng hắn có lẽ tính toán trước, nên khi nàng vừa đến hắn đã kéo ghế, xếp túi cho nàng và để nàng ngồi thoải mái rồi hắn mới ngồi. Bàn tay hắn vô tình chạm vào vai nàng khi đỡ nàng ngồi xuống, và ngay tức thì, một luồn điện nhẹ chạy suốt đến tận hông nàng.
Lần này hắn là người nói, từ đầu đến cuối, về nàng, về những phức tạp đang theo cuộc sống của nàng. Nàng bàng hoàng đến ngạc nhiên khi nghe hắn phân tích, chỉ dạy, làm mẫu bằng những ví dụ cụ thể tới chi tiết, cách hắn dùng ngôn từ, cách hắn vẽ tay trên không trung trong lúc say sưa, cách hắn cảm nhận nỗi đau… Nàng không biết vì sao hắn có thể hiểu đến tận tâm can những suy nghĩ của nàng… Nàng cảm nhận sự cay đắng đồng cảm trong giọng nói của hắn… Và hơn tất cả, là những điều hắn hướng dẫn nàng:
Em phải làm, làm và làm đúng như anh bảo. Rồi chồng em sẽ bỏ con bé kia quay về với em. Em sẽ lại hạnh phúc, viên mãn.
Thời gian trôi nhanh đến kỳ lạ. Nàng nghe hắn nói mà không thấy chiều đã dần buông hoàng hôn. Màu đỏ rực của nắng cuối ngày vương vấn bước chân nàng khi ra về. Những động chạm không biết vô tình hay hữu ý của hắn làm nàng xao lòng. Nhẹ như tơ và ấm nóng như bờ môi người tình. Ngay cả hơi thở của hắn vương trên gáy nàng khi đi ra cửa cũng khiến nàng rùng mình. Nàng không biết, hắn đã mê hoặc nàng bằng điều gì: Sự cảm thông, sự dày dạn kinh nghiệm, hay đơn thuần chỉ vốn dĩ con người hắn thế???