Sau một lúc trò chuyện, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc, rồi đường ai người nấy đi. Tôi tự tin rằng bản thân đã khiến người con gái này cảm thấy ấn tượng, nhưng mãi sau này mới biết khi ấy mình ko thực sự hấp dẫn trong mắt cô ta.
Tôi thích cái cách mà cô ta nói chuyện, thích cái việc cô ta có thể mạnh dạn giao tiếp và đôi lúc “bật” lại nhằm dồn tôi vào chân tường-dù đây là lần đầu cả hai gặp mặt. Như thể, nếu khi ấy tôi lao vào tẩn cô ta một trận, cô ta cũng sẽ sẵn sàng cầm viên gạch lên ăn thua cho đủ.
Tôi phân vân không biết có nên nhắn tin cho cô ta hay không, bởi lâu nay tôi không có thói quen ấy. Một điều mà nhiều người không biết, tôi có lối sống hơi khác người, nếu là bạn bè, hẳn mọi người sẽ thấy tôi thường xuyên online fb. Nhưng thực chất, hiếm khi xem bảng tin, và hầu như không bao giờ tương tác bằng việc like, comment hay nhắn tin với ai, trừ những lúc thực sự cần.
Tuy vậy, ngày hôm sau, vì thật sự muốn, tôi vẫn quyết định nhắn tin cho cô ta, không những thế mà còn bằng câu open tôi thích nhất khi ấy. Cô ta lảng tránh nó đi bằng việc nói về chuyện ngày hôm qua. Cuộc trò chuyện tin nhắn đầu tiên này chủ yếu là sự thăm dò đến từ hai phía nhằm thử người kia, dù chỉ bằng những câu nói tưởng chừng rất bâng quơ. Nhưng rồi cuối cùng cô ta đột nhiên dừng trò chuyện và biến mất.
Lần tiếp theo, tôi nhắn tin nhưng cô ta không nhắn lại, cách giải quyết của tôi đơn giản là không nhắn tiếp và đợi thêm vài ngày, cũng như để cho bản thân có thời gian ôn thi. Đến tối ngày thứ 3, tôi định nối lại liên lạc thì chợt thấy cô ta trả lời tin nhắn ngày hôm trước. Có lẽ người con gái này đã quen với việc bơ tin nhắn của người khác nhằm khiến cho đàn ông hụt hẫng mà theo đuổi 1 cách mãnh liệt hơn. Tất nhiên, lần này cô ta không may mắn, bởi người đàn ông ấy là tôi. Thật sự, đến bây giờ, việc phụ nữ đột ngột biến mất hay bỗng dưng hành động lạ không còn là việc khiến tôi nao núng hay lo sợ, dù chỉ một chút.
Có thể bởi không chờ đợi được thêm nữa nên cô ta quyết định nhắn lại, nhưng vì vẫn cứng đầu nên không muốn hỏi thẳng ra tại sao tôi không nhắn tin tiếp mà chọn cách nối lại chủ đề ngày hôm trước. Chúng tôi nói chuyện bình thường. Sau ngày hôm đấy, tôi bận thi cử hơn 1 tuần nên không liên lạc gì thêm. Dù tò mò, nhưng tôi biết điều đấy là chưa đủ để khiến cô ta chủ động nhắn tin hỏi han về sự biến mất kỳ lạ của mình. Thi xong, tôi nối lại liên lạc và biết rằng cô ta cũng đang ôn thi. Tôi hỏi khi nào việc đấy kết thúc, cô ta nói rằng còn 10 ngày nữa; tôi bảo cô ta hãy chú tâm vào việc đấy và sẽ nhắn tin sau khi cô ta thi xong.
Vào đêm vào cái ngày cô ta thi xong, tôi chủ động nhắn tin, cô ta bảo rằng tôi đúng hẹn, tôi trả lời rằng anh là người nhớ lâu thù dai.
Đúng dịp lễ, cả hai đều phải về quê, cô ta về ngay sau hôm đó, còn tôi-muộn hơn một chút.
Tôi chọn cách tiếp tục nhắn tin một vài ngày, bởi bây giờ khoảng cách địa lý là điều đầu tiên ngăn trở việc set up một buổi date. Tình cờ khi ấy tôi đọc được bài viết “a summer romance” của wingman, và thật sự thích 2 chi tiết, thứ nhất là việc anh ta ra lệnh cho cô gái gọi mình là master, chi tiết thứ 2 tôi sẽ nói sau.
Chúng tôi nói chuyện chủ yếu vào buổi đêm, và bản thân tự nhận thấy mối quan hệ này chỉ dừng lại ở việc bước đầu hấp dẫn được người con gái này chứ không tạo được cái gì gọi là sợi dây liên kết tình cảm, bởi bản thân tôi sống khép kín và ngại chia sẻ về mình, cũng như không muốn tò mò nhiều về người khác.
Cô ta bảo rằng tôi ngạo mạn, tôi chỉ đáp lại “cảm ơn em vì lời khen”
Đêm hôm ấy, tình cờ chúng tôi nói lái sang chủ đề ăn uống và cô ta bảo cô ta thích ăn kem, tôi nói sẽ đưa cô ta đi ăn kem, nhưng phải đến một nơi trước cái đã, cô ta hỏi nó ở đâu. Câu hỏi này khiến tôi ngầm hiểu rằng cô ta vừa đồng ý, và tôi đáp rằng đấy là một nơi mà anh thích.
Đêm đã khuya, tôi nảy ra ý tưởng chơi một trò mà wingman từng đề cập:
_”A muốn cùng em chơi 1 trò chơi” (22:57)
_”Trò gì thế??
Đừng kích thích nhé” (22:58)
_”Có thể đấy” (23:03)
_”A nói đi, hóng nãy giờ (23:04)
_”A và e sẽ thay phiên nhau kể một điều liên quan đến bản thân mà người kia chưa biết”
_”Tại sao a lại muốn chơi trò này?”
_”Lẽ ra e nên hỏi là ai sẽ kể trước”
_”No no! A chưa trả lời câu hỏi của e.hừm”
_”Đó ko phải một câu hỏi nên dùng vào lúc này”
_”Âu kây.e thích bút chì”
_”A thì vẽ rất tệ”
…………..
Trò chơi này đã khiến hai đứa hiểu nhau nhiều hơn, thay vì đơn thuần chỉ dừng lại ở việc hấp dẫn giới tình và đặt một dấu hỏi to đùng về đối phương. Tôi bảo thích hôn khi ép con gái vào tường, nhưng cô ta lại hiểu nhầm rằng tôi thích cưỡng hôn.
………..
Cứ thế, chúng tôi chơi trò ấy liên tục cho tới tận hơn 2h sáng thì nói chuyện lại bình thường:
_”gọi a là master, ngay”
_”Gọi mỗi hôm nay thôi đấy
À mà không.không đc”
_”Why?”
_”E là thú cưng của a hả??”
_”A ko ns thế, nhưng a sẽ dễ tính khi e ngoan hơn”
_”Vâng.thưa master”
……………
3h sáng, điện thoại sập nguồn, tôi cất máy và đi ngủ. Sáng ngày hôm sau khi mở máy lên, tôi thấy 9 tin nhắn của cô ta trên facebook từ khoảng 3h đến 3h30′ sáng. Tôi nhắn lại trêu cô ta rằng hôm nay đừng có ngủ gật đấy, cô ta bảo rằng hãy quên những gì cô ta nói tối hôm qua đi, tôi trả lời rằng sẽ xem xét việc đấy nếu cô ta chăm chỉ gọi tôi là master.
Ngày tiếp theo đó, chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện tới 3h sáng cho đến khi máy đt hết pin; và thật sự, cả hai đã muốn đi ngủ.
Dù biết người con gái này có cảm tình với mình, nhưng tôi hiểu rằng, một cô gái như cô ta sẽ không thật sự thích một người chỉ bằng việc nhắn tin. Điều tôi cần làm là chờ một, hai ngày cho tới khi cả hai gặp mặt nhau ngoài đời thực.
Đến ngày hẹn, tôi nhắn tin bảo rằng 2h chiều sẽ qua đón. Đến chiều, mặc quần áo, chỉn chu lại tóc tai cho gọn gàng, thêm ít nước hoa quen thuộc vẫn dùng hàng ngày, không quên đem theo áo khoác, tôi ra lấy xe và đi đến điểm hẹn.
Thời tiết hôm nay thật đẹp! Nhưng ngay khi tới nơi, tôi mới biết rằng mình đã…..
Thời tiết hôm nay thật đẹp! Đã lâu lắm rồi tôi không đi chơi riêng với người con gái nào cả, dù bản thân có nhiều mối quan hệ với phái yếu. Ban đầu, tôi cứ tưởng rằng mình sẽ hồi hộp, nhưng đến lúc ấy lại cảm thấy rất đỗi bình thường. Trước đấy, tôi hẹn em lúc 2h và bảo rằng tôi ghét con gái trễ hẹn; nhưng đến nơi, nhìn đồng hồ đã gần 2h10′, tôi mới nhận ra mình mới là người trễ hẹn. Thú thật, tôi có vấn đề với chuyện giờ giấc, học gần hết 4 năm đại học nhưng hầu như chưa lần nào đi học đúng giờ. Đây là một tật xấu mà tôi đang từng ngày muốn loại bỏ.
Nhấc máy lên gọi, giọng em nghe khác so với lần đầu hai đứa gặp mặt. Một lúc sau thì em đi ra từ phía đối diện tôi cách chừng 20m đi lại, tôi định rồ ga tới cho nhanh nhưng cuối cùng lại chỉ đừng im nhìn em cười.
Tiến lại gần, em giơ tay lên và chỉ vào đồng hồ. Tôi hiểu ý và chỉ cười.
_Thế mà anh bảo anh ghét con gái trễ hẹn – em ra vẻ giễu cợt
_…..-tôi chém câu gì đấy nhưng không nhớ ra nổi
Đến một quán ăn vặt trong thành phố, điều mà tôi không biết trước được là quán hôm ấy khá đông, nhưng đành chấp nhận bởi bỗng dưng tôi thèm phở cuốn ở đây. Bước vào quán, tôi liếc nhìn và chọn nhanh một bàn trong góc tường, tiến tới kéo ghế phía bên ngoài cho em rồi sang bên đối diện ngồi. Như thế có khá nhiều điểm lợi bởi cuộc nói chuyện sẽ ít ồn hơn, từ khách ra vào hay tiếng còi xe đông đúc ngoài đường, em ngồi phía ngoài quay lưng lại với mọi người, tầm nhìn sẽ tập trung vào tôi, và cũng để em tự nhiên hơn khi không phải bắt gặp ánh mắt của tên sở khanh nào đó đang chằm chằm nhìn mình(tất nhiên loại trừ một tên sở khanh đang viết bài này), còn tôi thì có thể quan sát tình hình tốt hơn.
Trêu chọc vài câu, tôi gọi phục vụ, người mới nhận tiền thanh toán từ một bàn cách đó không xa, nhưng anh ta lại chạy sang một bàn gần đó, người ra yêu cầu cùng lúc với tôi. Tôi đợi một lúc và thử lại. Nhưng hình như anh ta quá bận bịu, hoặc bị điếc, hay ghen tỵ bởi tôi quá đẹp trai, tôi gọi đến lần thứ tư anh ta vẫn ko đáp trả dù chỉ là một cái quay đầu. Tôi thật sự bực, dù anh ta cố tình hay vô tình với hành động đó.
Quay sang nhìn em, đang tinh nghịch nhìn tôi, lắc lắc đầu chép miệng, nụ cười đầy vẻ nham hiểm và thăm dò. Tôi có đôi chút bối rối, bởi xét cho cùng, những lựa chọn cơ bản để xử lý tình huống này, đều có một vài điểm bất lợi riêng.
Nếu chạy lại giáo huấn anh ta một trận hoặc gọi quản lý ra nói chuyện, anh ta sẽ có lý do rằng khách đông và không nghe thấy, mà rất có thể là như vậy thật, và như thế tôi vô tình biến thành một kẻ chấp vặt. Một lựa chọn khác là cố sức gọi thêm một lần nữa, nhưng với số lượng khách đang chờ phục vụ, khả năng cao may mắn sẽ không mỉm cười, hoặc việc tăng âm lượng giọng nói tới mức như hét lên sẽ có hiệu quả, nhưng như thế sẽ khiến tôi tự thấy như bản thân mình đang bực dọc quá mức-chưa nói gì tới người khác. Lựa chọn tốn thời gian nhất là ngồi đợi cho đến khi anh ta phục vụ xong hết khách rồi gọi sau, nhưng khả năng cao rằng tới lúc ấy tôi và em đã chết đói vì mùi nem chua rán ở bàn bên cạnh
Cuối cùng, tôi nhìn em cười, sau đấy lắc đầu, thở dài làm bộ mặt khó tính. Rồi bình thản lại, nói:
_Chắc hắn ghen tị với độ đẹp trai của anh quá nên ko nghe em ạ!
_Gớm! Anh lại thế rồi
_Anh muốn chơi một trò.
_Trò gì vậy anh?
_Bây giờ em hãy gọi anh ta đi, đảm bảo anh ta sẽ nghe.
_Âu kề.
Đoạn em quay lưng lại nói:
_Anh ơiii
Nhanh như cắt, tay phục vụ quay lại đi về phía chúng tôi, nàng quay mặt lại ngay, đưa tay lên miệng nhìn tôi cười, hơi cúi xuống và mắt chớp chớp liên hồi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết nàng đang nghĩ gì trong đầu.
_Anh chị cần gì ạ?
Thật sự tôi rất muốn cười, thế rồi lại phải tự ép mình nhịn cười để nói rằng tôi muốn gọi món, nhưng thật sự thì tôi không thể nào nhịn cười được, tôi vừa nói ra yêu cầu của mình vừa cười, trông khá giống một thằng dở hơi. Và mặt cậu ta nghệt ra bởi ko hiểu chuyện gì, nó càng làm tôi thêm buồn cười. Bạn phải nhìn thấy khuôn mặt anh ta lúc đó, và bạn phải nhìn thấy khuôn mặt 2 đứa tôi, một người vừa cười vừa nói chuyện với phục vụ, một người thì che miệng lại để nín cười tới mức mặt đỏ gay thì mới hiểu được khi ấy mọi chuyện như thế nào, bởi tôi chưa có cách nào để diễn tả chân thực cảnh tượng ấy. Đoạn cậu ta đi, nàng bỏ tay khỏi miệng buông một câu chua chát:
_ĐỒ DẠI GÁI.
_Không! Là do anh đẹp trai quá thôi
_Không phải! là do em xinh gái
_Không! Là do…
Cứ thế tranh luận và cuối cùng 2 đứa tôi đánh nhau, dẫm lên giày nhau trong lúc ngồi chờ đồ ăn. Tôi kéo đầu cô ta lại rồi dẫm cả lên quần nhưng cô ta nhanh chóng thoát được và trả thù, kết quả cuối cùng là tôi thua bởi vì tôi rất rộng lượng và không so đo với con gái nên chủ động dừng trò ấy lại (thật ra là do giày tôi dễ bẩn hơn chứ không tôi thề sẽ khô máu tới cùng) Và cũng vì được quảng cáo rằng em từng học qua kick-boxing, karate nên tôi ko dám manh động lâu.
Một lúc sau, đồ ăn đến, tôi bảo:
_Lau đũa cho anh đi
_Anh đang bảo ai cơ?
_Lau đũa cho anh đi – tôi lặp lại
_Ai lau đũa cho anh? – cô ấy chất vấn
_Lau đũa đi – tôi trả lời cộc lốc, nhưng lại nhìn e và cười
Em dùng tay trái lấy “chỉ một” đôi đũa, tay phải đưa lại hộp giấy, tôi hiểu ngay rằng em đang ý định không lau đũa cho mình. Không để điều ấy xảy ra, ngay khi em bỏ tay vào hộp giấy, tôi dùng tay trái mình đè lên tay em, em định rút ra nhưng dĩ nhiên là ko được. Thấy thế, e bỏ đũa bên tay trái xuống, toan bẻ tay tôi ra, tôi cũng nhanh chóng dùng tay còn lại của mình chộp lấy tay ấy.
Giằng co một lúc:
_Ai lau đũa cho anh
_Thôi được rồi, em lau đũa cho anh với – tôi phì cười, lấy 2 đôi đũa đặt vào tay em
Đoạn, 2 đứa bắt đầu ăn, tôi nhận ra rằng em không thích đồ ăn ở đây. Và đúng như vậy, em ăn rất ít, cuối cùng tôi phải một mình cân hết đống thức ăn với lý do “tôn trọng người nấu” còn em nhìn tôi, thỉnh thoảng dùng tay làm điệu bộ khích lệ rồi cười, tôi lườm bảo để yên cho anh tập trung vào chuyên môn.
_Anh đang nhìn gì thế? – em hỏi khi thấy tôi chăm chú nhìn phía sau lưng em
_Không có gì đâu em – tôi nói, vẫn giữ góc nhìn ấy
_Rõ ràng là có mà – em quay ra phía sau nhưng không thấy gì đặc biệt
_Thật ra anh đang nhìn một cô gái, cô ấy mặc một chiếc áo màu đỏ và trông xinh lắm
Em ngoảnh ra phía sau ngay lập tức, nhìn quanh vài giây rồi quay lại:
_Làm gì có ai mặc áo màu đỏ đâu nhỉ? – em thắc mắc, nhưng rồi như nhận ra điều gì đấy, em cúi xuống và thấy …. MÌNH ĐANG MẶC MỘT CÁI ÁO MÀU ĐỎ.
Tôi chỉ cười rồi cúi xuống tiếp tục ăn.
Chúng tôi nói chuyện khá nhiều, nhưng thực sự, tôi không thể nhớ hết được vì nó xảy ra khá lâu rồi, và thường tôi cũng hay quên những thứ mình đã chém gió.
Em bảo tôi vui tính, tôi đáp lại rằng hãy khen anh bằng một câu khác hay hơn, câu này anh nghe nhiều rồi.
Tôi lấy một tờ giấy ăn để dưới bàn không cho em thấy và gấp nhanh một bông hoa. Tôi tệ nhất trong những việc cần đến sự khéo léo, nhưng cũng may – hoàn thành nó khá dễ. Em hỏi tôi đang làm gì đấy, tôi bảo rằng trẻ con không nên tò mò chuyện người lớn.
Tôi đưa một tay ra toan nắm lấy tay em nhưng em thu tay lại về phía người mình.
Tôi bảo đưa tay đây cho anh, không sao đâu nhưng em vẫn từ chối, cuối cùng tôi đành đưa bông hoa lên và chìa lại chỗ em bảo:
_Tặng em
Em nhận lấy bông hoa, cúi người về phía trước sau đấy bắt chéo chân rồi nhìn nó. Em đặt bông hoa xuống mặt bàn, vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì, nhưng việc em cúi người về phía trước để nhìn nó-thay cho một cách dễ hơn là đưa bông hoa lại gần mình, cho thấy em quan tâm đến việc tôi vừa làm, và hành động vô thức này khiến tôi hiểu ngầm rằng em đang muốn rút ngắn khoảng cách ngồi giữa cả hai. Đôi chân tuy bắt chéo nhau nhưng mũi bàn chân lại hướng về tôi. Dù vậy, tôi không dám khẳng định điều đó là chính xác bởi bản thân không phải là Allan Pease.
Tôi cố ăn hết số thức ăn còn lại dưới sự khích lệ đáng ghét của em. Cuối cùng, với một cái bụng no căng và một cái bụng kén ăn, hai đứa thanh toán và đi ra khỏi quán. Lúc đi ra, em không cầm theo bông hoa nhưng vẫn nhìn theo nó sau khi đứng dậy, tôi tạm để mình hiểu rằng em đang lưu luyến nó.
Bỗng, ra đến xe, chuông điện thoại reo, tôi bảo chờ một chút anh nghe điện thoại, định đi bộ ra chỗ khác cho lịch sự nhưng không muốn để em đứng đợi một mình nên quyết định bắt máy tại chỗ, không quên nắm tay em. Tay em mềm và lạnh, em chỉ yên như thế và nhìn tôi cười dù rằng trước đấy từ chối để tôi nắm tay khi cả hai còn ngồi trong quán.
Khi bạn đang bận làm một việc gì đấy, hoặc vì một lý do nào đó mà việc động chạm có thể xảy ra, ví dụ như khi chụp ảnh hoặc diễn kịch, thì người con gái dễ quên đi những rào cản mà chấp nhận một hành động thân mật.
Đấy là lý do con gái có thể tát một người lạ đòi hôn mình nhưng lại tạm chấp nhận việc làm này khi anh ta bày ra một trò chơi với một điều kiện nào đấy.
Tôi chở em đến một quán kem cả hai tình cờ nhìn thấy rồi gọi hai kem ly, một sữa dừa cho tôi và một dâu cho em. Ăn một lúc, em nhanh tay dùng thìa lấy vội một miếng kem bên tôi, tôi thu ly kem của mình lại để điều đấy không xảy ra lần nữa.
Một lúc sau khi thấy em múc miếng dâu nhỏ xíu trong ly lên ăn, tôi ngăn lại và kéo tay em về phía mình, em yếu hơn nhưng cũng cố hết sức để giành lại, dùng cả chân để dẫm lên giày tôi.
Một lúc giằng co, em nhìn như sắp khóc khi miếng dâu duy nhất đã tới gần miệng tôi, em hét, van xin và dẫm liên tục vào giày tôi. Tôi nhìn em cười rồi chầm chậm buông tay em ra. Từ đấy đến cuối buổi, chúng tôi thường để ly kem của mình xa nhất có thể so với người kia, đề phòng mưu đồ bất chính.
Sau đấy, tôi chở em tới quảng trường đi dạo. Trời lạnh, ăn kem vào càng lạnh thêm, cảm giác đi xe vừa lạnh run người, vừa cùng nhau cười thực sự rất thú vị.
Đi dạo một lúc, tôi lấy điện thoại ra rồi bảo em chụp ảnh cùng, không quên khoác vai, một lúc sau thì ôm eo. Sau nhiều lần như thế, tôi giữ nguyên tư thế ấy và không bỏ ra – dù không còn chụp ảnh thêm nữa. Lên núi, tôi cởi áo ngoài ra khoác cho em đỡ lạnh. Tôi bảo em leo lên lưng để tôi cõng, em phân vân đôi chút nhưng rồi cũng làm theo.
Chúng tôi trêu nhau, tôi giơ nắm tay vờ như sắp đánh em, em chạy, tôi đuổi theo, được một lúc thì mệt quá nên đành chịu thua. Đang đi, tôi đánh liều xoay người em lại và ôm, em bất ngờ, toan đẩy tôi ra nhưng tôi ôm mạnh hơn. Cuối cùng, em đành đứng yên nhưng không ôm lại. Tôi coi như đó là một sự đồng ý.
Lúc sau, hơi thả người em ra, tôi hôn em nhưng em ngoảnh mặt sang một bên, sau đấy khoanh tay trước ngực. Thứ nhất, khi một người con gái tránh nụ hôn của bạn bằng một cái ngoảnh mặt “nhanh”, thay vì chậm, thì không phải do cô ấy ngượng. Thứ hai, việc cô ấy khoanh tay trước ngực cho thấy rằng cô ta đang có thái độ phòng thủ và thực sự không thích việc bạn đang làm.
Tôi hiểu rằng mình phải gỡ bỏ điệu bộ khoanh tay này của cô ấy đi. Việc đấy thì dễ, nhưng sau đó thử lại, tôi vẫn không hôn được cô ấy.
Trong lòng tuy có chút bực dọc, nhưng tôi tôn trọng điều ấy, bởi lẽ, tôi hiểu rằng em cần thêm một chút thời gian.
Thật sự, việc giải mã được ngôn ngữ cơ thể rất có ích trong việc giao tiếp. Mọi người nên tham khảo những cuốn sách về chủ đề này, đặc biệt là “cuốn sách hoàn hảo về ngôn ngữ cơ thể” của Allan Pease.
Lúc sau, chúng tôi trêu nhau, tôi đấm nhẹ vào vai em, em đấm lại mạnh hơn, tôi lại tiếp tục trả đũa, những chiếc đũa trả lại cứ thế tăng khối lượng cho tới khi em đấm một cú rất mạnh khiến tôi đau điếng. Tôi chịu được nhưng giả vờ khoanh tay dưới đầu gối và gục mặt xuống đấy ăn vạ, em gọi tôi, xoa vai và dỗ mãi nhưng tôi không trả lời, miệng tuy cười nhưng tất nhiên em không thể nhìn thấy. Một lúc sau thì tôi ngẩng lên bảo rằng anh đang trêu em đấy. Rồi hai đứa tiếp tục đi dạo, tôi hỏi là sao em bướng thế, em trả lời rằng xưa nay em vốn như thế rồi.
Bỗng, vu vơ, em nói:”Em tưởng anh thích cưỡng hôn”. Tôi khựng lại, một câu nói như giải đáp biết bao thắc mắc, tôi đã hiểu ra vấn đề. Không để thời gian trôi đi uổng phí, tôi kéo tay em băng qua đường, bên kia là một cái công viên, nếu ai từng đến Vinh sẽ biết hồ Goong và công viên Nguyễn Tất Thành, nằm ngay cạnh quảng trường Hồ Chí Minh, ra vào tự do không thu phí, buổi chiều ngồi ở đây rất mát, tuy nhiên mùa đông thì có hơi lạnh.
“_Ngày trước, có con bé dám cãi lại anh, tiện có cái hồ gần đấy, anh quẳng nó xuống luôn, đến giờ chưa thấy ngoi lên, em có muốn là người tiếp theo không?
_Công nhận a phũ phàng thật, nhưng mà em cũng muốn thử”
Như nhớ lại cuộc trò ấy khi chúng tôi còn nhắn tin với nhau, lúc tới gần bờ hồ, em khựng lại. Tôi hiểu ý, bế miết em, tiến lại gần hồ, em hét lên một lúc nhưng rồi bình tĩnh nhìn lại tôi hất cằm lên như muốn “anh có ngon thì thử làm xem”. Thấy em không còn sợ nên tôi đành thả xuống. Đi dạo một lúc, trời bắt đầu tối dần, tối dần, tôi biết, đồng hồ sắp điểm, chuyện gì đến cũng phải đến….
Ngay lúc đó, tôi biết, đây là nụ hôn đầu của em.
Câu chuyện dừng ở đây là phù hợp. Mọi chuyện tiếp diễn thế nào, tôi sẽ thôi không kể nữa. 8h15′ tối, tôi chở em về trường để em cùng nhóm mình chuẩn bị cho buổi thuyết trình ngày mai.
Lúc gần tới nhà mình, điện thoại tôi rung chuông, báo có tin nhắn mới.