Tôi ngồi ngắm nhìn cuộc sống qua một góc nhỏ của bầu trời bao la rộng lớn, bị một phần nào che lấp bởi những tán lá vẫn còn nặng trĩu một vài hạt mưa còn đọng lại, nhìn những vì sao đang lung linh như những món trang sức tô điểm cho sự lộng lẫy của tấm màn nhung bầu trời ban đêm. Ngồi nhìn từng gợn sóng lăn tăn gió khẽ vuốt lên mặt nước hồ, lòng lại thấy mông lung đến lạ. Lặng người trong khoảnh khắc tĩnh lặng tưởng chừng như thời gian đã đóng băng lại. Đâu đó tiếng lòng ai vẫn thổn thức hòa quện vào tiếng lá động, xướng lên thành một dạ khúc thật đặc biệt, mà chỉ một đứa dở hơi đi chạy trong công viên vào lúc 1 giờ sáng mới có thể cảm nhận được.
Chiếc BB trên tay bất chợt rung nhẹ khiến tôi choàng tỉnh khỏi sự miên man vô thức. Hiện tại bỗng dưng òa tới, choáng ngợp như được nhận ra lần đầu tiên. Giật mình nhớ lại cái thời điểm chỉ vài phút trước đó khi tôi đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết, nếu chiếc ôtô kia chậm hơn vài tíc tắc thôi chắc tôi sẽ không còn được bước tiếp trên cõi đời này. Tôi hoang mang trước sự mong manh của một mạng sống có thể kết thúc chỉ trong chớp nhoáng. Để sinh tồn trong một thế kỉ hiện đại rộn ràng nhưng thật vội vàng chộp dật, khiến cho con người tôi mệt mỏi. Nâng niu biết mấy những khoảnh lặng thế này, để những lo âu trong tôi trong trốc lát được lắng xuống. Và tôi ngẫm…
Cuộc sống hiện đại văn minh là thế, đời sống con người với những tiến bộ vượt bậc của kỉ nguyên khoa học công nghệ. Mọi lĩnh vực đều nâng cao và phát triển, con người cũng cứ thế mà tiến theo cái vòng luẩn quẩn ấy. Điều gì cũng có mặt trái, mặt không tốt. Có phải chăng con người càng hiện đại, sẽ càng thoáng hơn với những suy nghĩ của mình. Có phải càng hiện đại họ lại càng thoải mái khi nhìn nhận những góc độ của cuộc sống, của vòng xoáy theo xu hướng thật khác với thế kỉ lạc hậu trước kia. Con người ta yêu nhanh hơn, tới với nhau nhanh hơn rồi những chống vánh, những vụn vỡ cứ thế ùn ùn mà tuôn ra, để rồi lời đau thương cũng được thốt lên một cách vội vàng hơn.
Con người dần mất đi khả năng suy ngẫm sâu xa về bản thân. Đôi lúc chỉ là sự ngột ngạt giữa những kì vọng của mọi người xung quanh, những khuôn khổ và trách nhiệm mà cộng đồng xã hội ném lên vai con người ta, để rồi trong chốc lát thôi, họ khao khát được phá vỡ những rào cản kìm hãm ấy, và hành động cho hạnh phúc của bản thân mình. Họ lao vào nhau chỉ vì một niềm vui trong chớp mắt, họ đến với nhau đôi khi chỉ là những phút dối lừa nhỏ nhoi trong nhất thời của dục vọng. Tất cả như một cơn gió vô tình lướt qua mang cái hơi se lạnh của chút mùa thu làm người ta vẫn ngỡ rằng đông đang cận kề, và không khí buốt giá cũng ảm đạm hơn. Như cơn mưa ào tới nhạt nhòa rồi lại mang trở về với đất mẹ những giọt lệ của thế gian. Hay như một cơn nắng hanh vàng khẽ trải lên vạn vật, nhưng cũng chẳng đủ để thắp sáng được một niềm tin nơi góc khuất yếu đuối của một tâm hồn đang gục ngã bên dòng cuộc sống.
Và con người cũng khép kín hơn. Họ sống đôi khi cũng chỉ vì công việc, chỉ để cống hiến cho cuộc sống theo một cái nghĩa nào đó. Họ bị những xa hoa, những phù phiếm của dòng đời che mờ đi cái giá trị cao cả của một tâm hồn. Rồi những lợi ích, những mục tiêu và đích đến trong cuộc sống thôi thúc họ tìm tới những con đường tắt, đường mòn mà đôi lúc sặc lên mùi thủ đoạn. Những mối quan hệ cũng hòng chuộc lợi lộc để rồi cái ý nghĩa cao quí của tình cảm con người dần dần bị hao mòn và lãng quên. Giữa người với người chỉ còn sự cảnh giác đề phòng, sự tính toán đa nghi. Suy nghĩ và cảm nhận rồi cũng cứng nhắc hơn, họ đôi khi chẳng dành một chút thời gian lặng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Và đôi khi những xô bồ làm cho họ mệt mỏi, làm cho họ cảm thấy chán ghét cả những giàu sang. Tình cảm chân thành khi ấy với họ là cả một niềm mơ ước, con người cũng hạ thấp mình hơn thường nhật, lòng tự cao và ngạo nghễ cũng dần bay biến theo một góc độ nào đó, chỉ để đổi lại một chút thoáng tình thương.
Và rồi cuối cùng những giá trị thật trong cuộc sống sẽ lại được tôn vinh, con người ta lại trở về theo nghĩa của sự khởi đầu. Họ đi lên theo nền tảng của tình cảm con người, từ sự gắn bó sẻ chia của những người thân thương. Tình yêu, tình bạn được tôn trọng với tất cả sự chân thành. Đời người rồi cũng sẽ kết thúc với cánh cửa của thiên đường hay địa ngục tối đen. Và tôi luôn tự nhủ lòng mình hãy yêu bằng cả tâm hồn mình, trong từng khoảnh khắc, những thứ khác chỉ là tô điểm cho cuộc sống tươi đẹp hơn với nghĩa nào đó mà thôi. Nếu không có tình cảm, không có tình yêu thương thì con người sẽ héo mòn và chết đi bên những điều họ không thể mang theo như tiền bạc. Cuộc sống này chỉ có một, và nó quá ngắn ngủi để lãng phí bất cứ giây phút nào cho sự hối tiếc
Xem thêm: 15 điều đáng ngẫm về cuộc sống